K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 3

Cuộc sống vận động, biến đổi không ngừng và con người không nằm ngoài hoạt động đó. Nhưng dường như, có một ngày vô cùng đặc biệt khiến tất cả mọi người trên thế giới đều học cách chậm lại, trân quý môi trường sống của chính mình đó là Giờ Trái Đất. Tuy nhiên, một số người lại cho đó là việc làm hình thức, màu mè, không cần thiết. Suy nghĩ này thật thiển cận, đáng lên án làm sao.

Giờ Trái Đất là sự kiện thường niên, được tổ chức hàng năm để nhắc nhở mọi người phải tiết kiệm điện, cùng nhau chung tay bảo vệ môi trường, Trái Đất. Dù chỉ là một tiếng vô cùng ngắn ngủi nhưng nếu tất cả mọi người cùng tắt điện thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền vô cùng lớn, làm giảm lượng khí đi-ô-xít - khí thải gây ra tình trạng biến đổi khí hậu. Như vậy, chỉ qua một hành động rất nhỏ, chúng ta đã có thể hạn chế được tối đa những tác động lên Trái Đất. Đây là một việc làm ý nghĩa, cần được biểu dương, ủng hộ và phát huy.

Giờ Trái Đất đem đến rất nhiều lợi ích. Chính vì vậy, chúng ta cần chung ta hành động, cùng nhau bảo vệ "ngôi nhà chung". Bên cạnh việc tắt điện trong Giờ Trái Đất, chúng ta có thể tắt các thiết bị điện khi không sử dụng. Ngoài ra, chúng ta có thể bảo vệ môi trường từ những hành động rất nhỏ như: không xả rác bừa bãi, vứt rác đúng nơi quy định, sử dụng các phương tiện công cộng thay cho phương tiện cá nhân; tái chế giấy, lon nhựa; phân loại rác thải,... Chỉ cần mỗi người nâng cao ý thức bản thân cũng như tích cực, vận động tuyên truyền mọi người về ý nghĩa của việc bảo vệ môi trường thì chắc chắn rằng, Trái Đất sẽ dần tốt đẹp, trong lành hơn.

Như vậy, ta hoàn toàn có thể khẳng định, sự kiện Giờ Trái Đất là một hoạt động vô cùng thiết thực, có ý nghĩa quan trọng đối với mỗi quốc gia cũng như cá nhân mỗi người. Hoạt động này không chỉ nhắc nhở chúng ta cần phải nâng cao ý thức giữ gìn môi trường mà còn góp phần bảo vệ tự nhiên trước những tác động không ngừng của biến đổi khí hậu. Chính vì thế, suy nghĩ "Tắt thiết bị điện trong Giờ Trái Đất chỉ là việc làm hình thức, chẳng tiết kiệm được bao nhiêu" là một suy nghĩ không đúng đắn, cần phải thay đổi từ hôm nay.

Tại sao chúng ta lại phải ngủ?

2 tháng 3

tại vì buồn ngủ


Giúp mình phân tích đặc điểm nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích này với. Mai mình nộp bài rồi. Help!!!!!!!!Tôi sống độc lập từ thuở bé. ấy là tục lệ lâu đời trong họ nhà dế chúng tôi. Vả lại, mẹ thường bảo chúng tôi rằng: “Phải như thế để các con biết kiếm ăn một mình cho quen đi. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám vào bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, xấu lắm, rồi ra đời...
Đọc tiếp

Giúp mình phân tích đặc điểm nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích này với. Mai mình nộp bài rồi. Help!!!!!!!!

Tôi sống độc lập từ thuở bé. ấy là tục lệ lâu đời trong họ nhà dế chúng tôi. Vả lại, mẹ thường bảo chúng tôi rằng:

 

“Phải như thế để các con biết kiếm ăn một mình cho quen đi. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám vào bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, xấu lắm, rồi ra đời không làm nên trò trống gì đâu”.

 

Bởi thế, lứa sinh nào cũng vậy, đẻ xong là bố mẹ thu xếp cho con cái ra ở riêng. Lứa sinh ấy, chúng tôi có cả thảy ba anh em. Ba anh em chúng tôi chỉ ở với mẹ ba hôm. Tới hôm thứ ba, mẹ đi trước, ba đứa tôi tấp tểnh, khấp khởi, nửa lo nửa vui theo sau. Mẹ dẫn chúng tôi đi và mẹ đem đặt mỗi đứa vào một cái hang đất ở bờ ruộng phía bên kia, chỗ trông ra đầm nước mà không biết mẹ đã chịu khó đào bới, be đắp tinh tươm thành hang, thành nhà cho chúng tôi từ bao giờ. Tôi là em út, bé nhất nên được mẹ tôi sau khi dắt vào hang, lại bỏ theo một ít ngọn cỏ non trước cửa, để tôi nếu có bỡ ngỡ, thì đã có ít thức ăn sẵn trong vài ngày.

 

Rồi mẹ tôi trở về.

 

Tôi cũng không buồn. Trái lại, còn thấy làm khoan khoái vì được ở một mình nơi thoáng đãng, mát mẻ. Tôi vừa thầm cảm ơn mẹ, vừa sạo sục thăm tất cả các hang mẹ đưa đến ở. Khi đã xem xét cẩn thận rồi, tôi ra đứng ở ngoài cửa và ngửng mặt lên trời. Qua những ngọn cỏ ấu nhọn và sắc, tôi thấy màu trời trong xanh. Tôi dọn giọng, vỗ đôi cánh nhỏ tới nách, rồi cao hứng gáy lên mấy tiếng rõ to.

 

Từ đây, tôi bắt đầu vào cuộc đời của tôi. Cho dù tôi sẽ sung sướng hay khổ sở, cái đó tùy ở tính tình tôi khôn ngoan hay đần độn. Song tôi chưa cần biết đến thế, tính đến thế. Mà hãy lấy sự được ung dung độc lập một mình là điều thích lắm rồi…

 

Ngày nào cũng vậy, suốt buổi, tôi chui vào trong cùng hang, hì hục đào đất để khoét một cái ổ lớn, làm thành cái giường ngủ sang trọng. Rồi cũng biết lo xa như các cụ già trong họ dế, tôi đào hang sâu sang hai ngả làm những con đường tắt, những cửa sau, những ngách thượng, phòng khi gặp nguy hiểm, có thể thoát thân ra lối khác được. Chập tối, tôi tạm nghỉ tay và ra đứng ngoài cửa, họp cùng anh chị em hàng xóm quanh bờ ruộng, vừa gảy đàn vừa hát một bài hát hoàng hôn chào tạm biệt ông mặt trời. Khi đêm đã xuống hẳn, cả xóm chúng tôi, các bô lão dế lụ khụ già cốc đế cũng bỗng nhiên vui tính, ai nấy ra khỏi hang, đến tụ hội thật đông tận giữa bãi trong đêm tối mát lạnh, cùng uống sương đọng, ăn cỏ ướt và những gã tài hoa thì gảy đàn thổi sáo, cùng nhau ca hát, nhảy múa linh đình đến tận sáng bạch, lúc ông mặt trời quen thuộc lại nghiêm trang ló lên đằng đông mới tan cuộc ai về nhà nấy.

1

Trong đoạn trích trên, nhân vật Dế Mèn được khắc họa với nhiều đặc điểm tính cách nổi bật, thể hiện qua hành động, suy nghĩ và lời kể của chính nhân vật.

Dế Mèn là một nhân vật có tính cẩn thận và biết lo xa. Ngay khi bắt đầu cuộc sống tự lập, cậu đã chăm chỉ đào hang, không chỉ để ở mà còn tạo ra những đường ngách để phòng khi gặp nguy hiểm có thể thoát thân. Điều này thể hiện sự khôn ngoan và ý thức tự bảo vệ mình của Dế Mèn.

Ngoài ra, Dế Mèn cũng là một nhân vật yêu đời, tràn đầy sức sống. Cậu thích ca hát, vui chơi cùng bạn bè vào buổi tối và hòa mình vào thiên nhiên. Những cảnh tượng như “họp cùng anh chị em hàng xóm quanh bờ ruộng”, “gảy đàn, hát chào hoàng hôn” hay “tụ hội trong đêm tối mát lạnh” đã cho thấy Dế Mèn có một cuộc sống phong phú, vui vẻ và hòa đồng với cộng đồng của mình.

Qua đoạn trích, nhân vật Dế Mèn hiện lên là một chàng dế trẻ trung, đầy tự tin, yêu thích cuộc sống tự do, có ý thức lo xa nhưng cũng rất yêu đời. Đây là hình ảnh tiêu biểu của một tuổi trẻ hăng hái, tràn đầy năng lượng và khát vọng khám phá cuộc sống.

Chiều nay, tôi đi dạo trên con đường quen thuộc. Những tia nắng cuối ngày xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Bỗng... một cơn gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình. Tôi chợt nhớ đến ngày xưa... những buổi chiều cùng bà ra đồng, tiếng cười nói vang vọng giữa cánh đồng lúa chín. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn ký ức vẫn vẹn nguyên trong tôi...

Tác dụng của dấu 3 chấm trong đoạn văn:

  • Thể hiện sự ngập ngừng, suy tư (Ví dụ: Bỗng... một cơn gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình.)
  • Gợi sự hồi tưởng, những ký ức chưa nói hết (Ví dụ: Tôi chợt nhớ đến ngày xưa...)
  • Tạo khoảng lặng, cảm xúc lắng đọng trong câu chuyện (Ví dụ: Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn ký ức vẫn vẹn nguyên trong tôi...)
27 tháng 2

Cho A=1/3^2 + 1/4^2 + 1/5^2 +...+ 1/100^2. Chứng Minh 32/101<A<9/16


27 tháng 2

Nguyễn Ngọc Tư – một cây bút tài hoa của văn học Việt Nam – luôn khiến người đọc xúc động bởi những câu chuyện bình dị nhưng thấm đẫm tình người. Truyện ngắn "Áo Tết" là một tác phẩm như thế, và nhân vật Bé Em đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả bởi hình ảnh một cô bé ngây thơ, hồn nhiên nhưng cũng đầy khao khát và giàu tình cảm.

1. Bé Em – một đứa trẻ hồn nhiên nhưng đầy khao khát

Bé Em xuất hiện trong truyện với hình ảnh một cô bé nhà nghèo, luôn mơ ước có một chiếc áo mới để diện vào ngày Tết. Khát khao của em đơn giản, nhỏ bé nhưng lại vô cùng tha thiết. Cô bé luôn háo hức, tràn đầy hy vọng khi nghe những lời hứa hẹn của cha về chiếc áo. Ở độ tuổi thơ dại, em tin tưởng tuyệt đối vào lời hứa của người lớn, và trong tâm trí non nớt ấy, một chiếc áo Tết không chỉ là món quà vật chất mà còn là biểu tượng của niềm vui, của sự trân trọng và yêu thương.

Tuy nhiên, càng chờ đợi, em càng hụt hẫng khi nhận ra cha mẹ không thể thực hiện lời hứa ấy. Dẫu vậy, Bé Em không hề trách móc, không giận hờn, mà chỉ lặng lẽ ôm giấc mơ về một chiếc áo mà em biết có lẽ mãi chẳng thuộc về mình.

2. Bé Em – nhân vật tượng trưng cho sự nghèo khó và những ước mơ bé nhỏ

Bé Em đại diện cho những đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó, nơi mà ngay cả một chiếc áo mới ngày Tết cũng trở thành điều xa xỉ. Em không có nhiều đòi hỏi, không mưu cầu vật chất lớn lao, chỉ cần một chiếc áo mới – một niềm vui giản dị nhưng vẫn quá sức với gia đình. Qua nhân vật này, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ kể về câu chuyện của riêng Bé Em mà còn nói thay cho bao nhiêu đứa trẻ nghèo khác, những đứa trẻ lớn lên trong thiếu thốn nhưng vẫn giữ trong lòng mình những ước mơ đẹp đẽ.

3. Bé Em – đứa trẻ giàu tình cảm và sự bao dung

Dù là một cô bé nhỏ tuổi, nhưng Bé Em lại có trái tim bao dung và yêu thương vô bờ bến. Khi biết mình không có áo mới, em có thể buồn bã, có thể hụt hẫng, nhưng em không oán trách cha mẹ. Em hiểu hoàn cảnh gia đình, hiểu sự vất vả mà cha mẹ đang phải gánh chịu. Trong sự thất vọng, em vẫn giữ trong lòng tình yêu thương dành cho người thân, vẫn tin vào những điều tốt đẹp của cuộc đời.

Bé Em không chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, mà còn là biểu tượng của sự chịu đựng, của tình cảm gia đình và của sự hy sinh thầm lặng. Tấm lòng của em khiến người đọc vừa xót xa, vừa cảm phục.

4. Ý nghĩa của nhân vật Bé Em trong truyện ngắn "Áo Tết"

Nhân vật Bé Em đã giúp Nguyễn Ngọc Tư khắc họa rõ nét hiện thực cuộc sống của những người nghèo – nơi mà ngay cả niềm vui nhỏ bé như một chiếc áo mới cũng trở thành điều xa vời. Đồng thời, Bé Em cũng là hiện thân của tình yêu thương, của sự bao dung và của những giấc mơ tuy mong manh nhưng không bao giờ tắt.

Qua hình ảnh Bé Em, tác giả muốn gửi gắm đến người đọc một thông điệp sâu sắc: hãy biết trân trọng những gì mình đang có, hãy yêu thương và quan tâm nhiều hơn đến những đứa trẻ kém may mắn. Bởi lẽ, đôi khi niềm vui không đến từ những điều lớn lao, mà chỉ đơn giản là một chiếc áo mới ngày Tết – một giấc mơ rất nhỏ nhưng lại chứa đựng biết bao hy vọng và khát khao.

Kết luận

Nhân vật Bé Em trong "Áo Tết" đã để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm. Em là một đứa trẻ đáng thương nhưng cũng đầy nghị lực, là biểu tượng của sự hồn nhiên, của những giấc mơ tuổi thơ giản dị mà đầy cảm động. Qua nhân vật này, Nguyễn Ngọc Tư không chỉ kể một câu chuyện buồn mà còn truyền tải một thông điệp về tình yêu thương, về sự trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Bé Em – một cô bé nhỏ bé nhưng đã làm nên một câu chuyện lớn, chạm đến trái tim của bao người đọc.

viết đoạn văn 200 chữ cảm nhân về cuộc tò chuyện của hai cha con trong bài thơ '' những cánh buồm'' kèm dàn ý chi tiết.Những cánh buồmTác giả: Hoàng Trung ThôngHai cha con bước đi trên cátÁnh mặt trời rực rỡ biển xanhBóng cha dài lênh khênhBóng con tròn chắc nịch,Sau trận mưa đêm rả ríchCát càng mịn, biển càng trongCha dắt con đi dưới ánh mai hồngNghe con bước, lòng vui phơi phới. Con bỗng...
Đọc tiếp

viết đoạn văn 200 chữ cảm nhân về cuộc tò chuyện của hai cha con trong bài thơ '' những cánh buồm'' kèm dàn ý chi tiết.

Những cánh buồm
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch,

Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong
Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
Nghe con bước, lòng vui phơi phới.

 

Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
“Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”

 

Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà
Vẫn là đất nước của ta
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.”

Cha lại dắt con đi trên cát mịn,
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa hỏi khẽ:
“Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi!”

 

Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.

0

Lên gg mà tra

27 tháng 2

hỏi chat GPT

Ở một cái giếng nọ có một con ếch sống lâu năm dưới đáy giếng, xung quanh nó chỉ toàn là những con nhái, ốc, cua bé nhỏ. Ở dưới đáy giếng nhìn lên trời, chú ếch chỉ có thể thấy được một khoảng trời rất bé như cái vung vậy.1 hôm gà và vịt đến gọi ếch đi chơi thì nghe thấy ếch nói ko ai sướng bằng mình vịt và gà hỏi tại sao thì ếch nói "mỗi lần ếch cất tiếng kêu ồm ộp...
Đọc tiếp

Ở một cái giếng nọ có một con ếch sống lâu năm dưới đáy giếng, xung quanh nó chỉ toàn là những con nhái, ốc, cua bé nhỏ. Ở dưới đáy giếng nhìn lên trời, chú ếch chỉ có thể thấy được một khoảng trời rất bé như cái vung vậy.

1 hôm gà và vịt đến gọi ếch đi chơi thì nghe thấy ếch nói ko ai sướng bằng mình vịt và gà hỏi tại sao thì ếch nói "mỗi lần ếch cất tiếng kêu ồm ộp đều làm các con vật khác trong giếng hoảng sợ nên ếch hênh hoang tự coi mình là chúa tể. “Tất cả vũ trụ chỉ có như thế, trời bé bằng vung”. Khi gà và vịt nghe ếch nói vậy, chúng rất ngạc nhiên. Chúng cố gắng giải thích cho ếch rằng thế giới bên ngoài rộng lớn hơn nhiều, nhưng ếch không tin.

Ếch ta vẫn giữ cái nhìn hạn hẹp của mình, cho rằng mình là nhất, không ai sánh bằng.và gà và vịt rủ ếch ra xem thử và đúng như gà và vịt nói bầu trời thật rộng lớn ếch ngước nhìn lên và ko để ý bị 1 chú trâu giấm chết. Câu chuyện "Ếch ngồi đáy giếng" là một bài học sâu sắc về sự kiêu ngạo và hạn hẹp tầm nhìn.

Nó nhắc nhở chúng ta rằng không nên tự mãn với những gì mình biết ,cần phải luôn học hỏi và mở rộng tầm nhìn ,phải biết khiêm tốn và tôn trọng người khác.

0