K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài 5: Em hãy viết đoạn văn nêu lí do thích hoặc không thích một nhân vật trong Truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng.Truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng     Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng từ xưa vẫn sống với nhau thân thiết. Bỗng một hôm, cô Mắt đến than thở: “Chúng ta làm việc mệt nhọc quanh năm, còn lão Miệng chẳng làm gì cả.” Cậu Chân, cậu Tay cũng nói: “Phải đấy!...
Đọc tiếp

Bài 5: Em hãy viết đoạn văn nêu lí do thích hoặc không thích một nhân vật trong Truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng.

Truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng

     Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng từ xưa vẫn sống với nhau thân thiết. Bỗng một hôm, cô Mắt đến than thở: “Chúng ta làm việc mệt nhọc quanh năm, còn lão Miệng chẳng làm gì cả.” Cậu Chân, cậu Tay cũng nói: “Phải đấy! Chúng ta phải đi nói cho lão Miệng biết để lão tự lo lấy.". 
     Đi ngang qua nhà bác Tai. Cả ba cùng chạy vào nói: “Bác Tai ơi, chúng cháu đến nói cho lão Miệng biết từ giờ chúng cháu không làm cho lão ăn nữa.”. Bác Tai gật đầu lia lịa. Bốn người hăm hở đến nhà lão Miệng, nói: “Từ nay chúng tôi không làm gì nữa. Chúng tôi đã cực khổ, vất vả vì ông nhiều rồi.” 
     Từ hôm đó, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay không làm gì nữa. Cả bọn lừ đừ mệt mỏi như thế, cho đến khi không thể chịu được nữa, tất cả cố gắng đến nhà lão Miệng. Đến nơi, họ thấy lão Miệng cũng nhợt nhạt cả hai môi. Mọi người vực lão Miệng dậy để tìm thức ăn, ăn xong mọi người đều thấy khỏe mạnh, khoan khoái. Từ đó, lão Miệng, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay lại sống hòa thuận với nhau, mỗi người một việc, không ai tị ai cả.


Viết giúp mình




0
  Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:    Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười!    Cậu bé ấy bị mù. Một hôm, cậu được đưa đến phòng khám của bố tôi. Cậu bị một vết thương nguy hiểm đến đôi chân và cả tính mạng.     Một tuần ba lần, bố tôi cắt bỏ những chỗ bị hoại tử, rồi bôi thuốc, băng bó mà không lấy tiền. Bố rất mong cứu được đôi chân của cậu bé.    Nhưng rồi bố...
Đọc tiếp
 

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười!

   Cậu bé ấy bị mù. Một hôm, cậu được đưa đến phòng khám của bố tôi. Cậu bị một vết thương nguy hiểm đến đôi chân và cả tính mạng.
    Một tuần ba lần, bố tôi cắt bỏ những chỗ bị hoại tử, rồi bôi thuốc, băng bó mà không lấy tiền. Bố rất mong cứu được đôi chân của cậu bé.
   Nhưng rồi bố thất bại. Ngày phẫu thuật đến, bố đứng lặng nhìn cơ thể nhỏ bé ấy chìm đắm vào giấc ngủ. Rồi bố giở miếng vải phủ chân cậu bé. Trên ống chân gầy gò của cậu, bố nhìn thấy một bức vẽ mà cậu đã mò mẫm vẽ trong bóng tối của mình để tặng bố. Đó là một gương mặt đang mỉm cười, bên cạnh là dòng chữ nguệch ngoạc: “Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười!”
(Sưu tầm)

Em có gì suy nghĩ về bức tranh và dòng chữ của cậu bé mù trong câu chuyện dành cho bác sĩ?

0
Cảnh làng Dạ Mùa đông đã về thực sự rồi! Mây từ trên cao theo các sườn núi trườn xuống, chốc chốc lại gieo một đợt mưa bụi trên những mái lá chít bạc trắng. Hoa cải hương vàng hoe từng vật dài ẩn hiện trong sương bên sườn đồi. Con suối lớn ồn ào, quanh co đã thu mình lại, phô những dải sỏi cuội nhẵn nhụi và sạch sẽ. Trên mặt nước chỉ còn lại những chú nhện chân dài...
Đọc tiếp

Cảnh làng Dạ

Mùa đông đã về thực sự rồi!

Mây từ trên cao theo các sườn núi trườn xuống, chốc chốc lại gieo một đợt mưa bụi trên những mái lá chít bạc trắng. Hoa cải hương vàng hoe từng vật dài ẩn hiện trong sương bên sườn đồi.

Con suối lớn ồn ào, quanh co đã thu mình lại, phô những dải sỏi cuội nhẵn nhụi và sạch sẽ. Trên mặt nước chỉ còn lại những chú nhện chân dài như gọng vó bận rộn và vui vẻ thi nhau ngược dòng vượt lên. Trên những ngọn cơi già nua cổ thụ, những chiếc lá vàng còn sót lại cuối cùng đang khua lao xao trước khi từ giã thân mẹ đơn sơ.

Nhưng những hàng cau làng Dạ thì bất chấp tất cả sức mạnh tàn bạo của mùa đông, chúng vẫn còn y nguyên những tàu lá vắt vẻo mềm mại như cái đuôi én. Trên nền đất rắn lại vì giá lạnh, những đọt lá non vẫn đang xoè, vàng nhạt và những cây cau vẫn duyên dáng, rung rinh thân mình, tưởng như chúng sinh ra là để trang điểm cho làng Dạ thêm vẻ thanh tú, nhẹ nhàng.

Ma Văn Kháng

 
0