Đỗ Thị Dung

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Đỗ Thị Dung
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Ngày xưa, ở một làng quê nọ, có hai vợ chồng nông dân sống rất nghèo khó nhưng hiền lành. Họ lấy nhau đã lâu mà không có con, ngày ngày chỉ cầu trời ban cho một đứa trẻ để gia đình thêm phần đầm ấm. Sau bao nhiêu lời cầu khẩn, cuối cùng người vợ cũng có thai, nhưng khi đứa trẻ sinh ra lại có hình dạng rất kỳ lạ: không tay, không chân, chỉ là một khối tròn vo như cái sọ dừa. Thấy hình dáng của đứa con, người mẹ buồn bã vô cùng nhưng vẫn thương con, còn người cha thì đau khổ và thất vọng.

Người ta đặt tên đứa bé là Sọ Dừa. Từ nhỏ, Sọ Dừa đã không thể làm được những công việc bình thường như người khác. Bố mẹ nghĩ rằng cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn khi phải chăm sóc cho cậu con trai kỳ lạ này. Thế nhưng, Sọ Dừa lại rất thông minh và chăm chỉ. Dù cơ thể không bình thường, cậu bé vẫn luôn cố gắng làm mọi việc trong khả năng để giúp đỡ cha mẹ. Khi lớn lên, Sọ Dừa xin được làm thuê cho một nhà phú ông giàu có trong làng. Phú ông ban đầu cũng nghi ngờ, nhưng nghĩ rằng chỉ cần cậu trông nom đàn bò thôi thì không có gì khó khăn. Thế là phú ông đồng ý cho Sọ Dừa làm công chăn bò.

Phú ông có ba cô con gái, trong đó hai cô chị là những người kiêu ngạo, thường cười nhạo Sọ Dừa vì vẻ ngoài kỳ dị của chàng. Ngược lại, cô em út là một cô gái hiền lành, dịu dàng và thấu hiểu, không bao giờ coi thường Sọ Dừa. Cô đối xử với chàng một cách chân thành, hay mang cơm nước cho chàng mỗi khi chàng đi chăn bò. Một lần, cô tình cờ phát hiện rằng Sọ Dừa không phải là một cục thịt tròn trịa như mọi người nghĩ. Vào một buổi chiều, khi cô mang cơm đến cho chàng, cô bất ngờ thấy Sọ Dừa biến thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Cô gái không tiết lộ bí mật này, nhưng từ đó, lòng cô đã dành cho Sọ Dừa một tình cảm đặc biệt.

Về phần Sọ Dừa, chàng cũng yêu mến cô gái út vì tính cách hiền hậu và tấm lòng bao dung. Một thời gian sau, Sọ Dừa quyết định xin cưới cô út làm vợ. Ban đầu, phú ông không đồng ý vì nghĩ rằng một người như Sọ Dừa không xứng đáng với con gái mình. Tuy nhiên, Sọ Dừa đã chứng tỏ lòng quyết tâm và mang đến lễ vật quý giá, khiến phú ông phải đồng ý. Đám cưới của hai người diễn ra trong sự ngạc nhiên của mọi người, và lúc này, Sọ Dừa đã xuất hiện với dáng vẻ của một chàng trai đẹp đẽ. Cô út và Sọ Dừa sống hạnh phúc bên nhau, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.

Vài năm sau, Sọ Dừa đỗ đạt làm quan, còn hai cô chị vì ghen ghét mà lập kế hoạch hãm hại cô em út. Một lần nọ, khi chồng vắng nhà, hai cô chị đã lừa cô em út xuống thuyền, đẩy thuyền trôi ra xa, hy vọng cô sẽ gặp nguy hiểm mà không thể quay về. Thế nhưng, nhờ sự thông minh và may mắn, cô út được cứu thoát và trở về bên chồng.

Câu chuyện về Sọ Dừa là một bài học quý giá, nhắc nhở chúng ta rằng không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Cái đẹp thật sự nằm ở tấm lòng và phẩm chất bên trong. Sọ Dừa tuy có hình dáng kỳ dị nhưng là người tốt bụng, tài giỏi và xứng đáng với hạnh phúc.

Câu 10. Từ bài thơ, em hãy viết đoạn văn (khoảng 5 câu) nêu suy nghĩ về tình thầy trò.

Bài đọc:

          NGHE THẦY ĐỌC THƠ 

     Em nghe thầy đọc bao ngày

Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà

      Mái chèo nghiêng mặt sông xa

Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa

      Nghe trăng thở động tàu dừa

Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

     Đêm nay thầy ở đâu rồi

Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe…

Ngày lạnh giá nhất vào mùa đông năm ngoái là ngày mà em không thể nào quên. Cũng nhờ vào ngày hôm đó mà em biết sống có ích, có ý nghĩa hơn.

Em và Mai sống cùng một xóm từ ngày trước. Vì hay sang chơi nên em cũng biết nhà bạn ấy không được khá giả cho lắm. Mai là một cô bạn rất tốt bụng, bạn ấy đã giúp đỡ em rất nhiều trong học tập. Hai đứa lúc nào cũng bám nhau như sam, không bao giờ cãi vã gì cả.

Em còn nhớ, mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, chỉ cần bước ra ngoài sẽ cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Chúng em phải mặc thật nhiều áo ấm mới có thể đi tới trường. Đúng vào hôm trời rét nhất, em thấy Mai ngồi run cầm cập, môi nhợt nhạt, chân tay lạnh cóng lại. Khi nhìn lên người bạn em mới thấy bạn ấy chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, em thương bạn lắm, em đến bên nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Mai và hỏi:

- Cậu mặc ít áo thế này lạnh lắm phải không?

 

Mai cười và đáp lại em:

- Không sao đâu, tớ mặc thế này quen rồi, như thế là đủ ấm rồi!

Trong đầu em lúc đó bỗng nảy ra ý định tặng lại cho Mai chiếc khăn len em đang quàng trên cổ. Chiếc khăn đó mẹ đã mất rất nhiều thời gian để đan tặng em đúng dịp sinh nhật vừa rồi. Em rất quý chiếc khăn đó nhưng vì thương bạn nên em không hề thấy tiếc chút nào. Ban đầu Mai cứ từ chối, em năn nỉ mãi bạn ấy mới chịu nhận lấy. Mai nói cảm ơn em rất nhiều lần. Khi bạn ấy quàng chiếc khăn vào em thấy mặt bạn như đỡ nhợt nhạt hơn, em cũng cảm thấy vui hơn vì đã giúp Mai bớt lạnh.

Trên đường về nhà em lại hơi lo lắng. Em sợ mẹ buồn vì em đã cho bạn món quà sinh nhật mẹ tặng. Vừa về đến cổng đã thấy mẹ đứng đón em, em không biết phải nói với mẹ như thế nào. Thấy em không quàng khăn, mẹ vội hỏi:

- Trời lạnh thế này sao con không quàng khăn vào, nhỡ bị ốm thì sao?

Em ngại ngùng bước đến và nói một cách ấp úng:

- Mẹ ơi, hôm nay con thấy Mai chỉ mặc hai chiếc áo mỏng nên ... con đã tặng lại bạn ... chiếc khăn của mẹ rồi ạ. Con xin lỗi vì không giữ quà mẹ tặng!

Em cứ nghĩ mẹ sẽ mắng em vì không biết trân trọng quà mẹ tặng, không ngờ mẹ lại ôm em vào lòng và dịu dàng nói:

- Con của mẹ ngoan quá, con lớn thật rồi, đã biết quan tâm đến người khác. Mẹ không trách con đâu.

Lúc đó em thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc lắm. Ngày mùa đông giá rét cũng trở nên ấm áp hơn. Kể từ đó em luôn tự nhủ phải biết quan tâm đến bạn bè, đến mọi người xung quanh và làm thật nhiều việc tốt để mẹ vui lòng.

phải biết hiếu thảo với bố mẹ,có làm thì mới có ăn,không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu b ăn cứt