Em sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, thủ đô ngàn năm văn hiến của Việt Nam. Nằm ở vị trí trung tâm đồng bằng sông Hồng, Hà Nội giáp với nhiều tỉnh như Vĩnh Phúc, Bắc Ninh, Hưng Yên và Hà Nam. Đây là trung tâm chính trị, văn hóa, giáo dục, khoa học và kinh tế lớn của cả nước. Không chỉ có bề dày lịch sử lâu đời, Hà Nội còn nổi tiếng với những di tích cổ kính như Khu phố cổ, Văn Miếu – Quốc Tử Giám, Hồ Gươm…, cùng nhịp sống vừa hiện đại vừa đậm đà bản sắc dân tộc.
Nhắc đến Hà Nội, người ta không thể quên những nhà văn, nhà thơ nổi tiếng đã sinh ra hoặc gắn bó sâu sắc với mảnh đất này. Trong đó, Tản Đà (1889 – 1939) là một nhà thơ tiêu biểu, quê ở Ba Vì (nay thuộc Hà Nội). Ông được coi là “cầu nối” giữa văn học trung đại và hiện đại Việt Nam. Tô Hoài (1920 – 2014) cũng là một nhà văn gốc Hà Nội, sinh ra tại huyện Thanh Oai (nay đã sáp nhập vào Hà Nội), có nhiều sáng tác gắn liền với ký ức và đời sống của người dân Thủ đô. Bên cạnh đó, Thạch Lam (1910 – 1942) – thành viên của Tự Lực văn đoàn, sinh ra ở phố Hàng Bạc, Hà Nội, là một trong những cây bút truyện ngắn tài hoa của văn học Việt Nam.
Về tác phẩm tiêu biểu, có thể kể đến:
- Tản Đà:
- Khối tình con (tập I xuất bản năm 1916, tập II năm 1918) – những tập thơ lãng mạn, thể hiện nỗi buồn và khát vọng tự do cá nhân.
- Giấc mộng con (1917) – tập văn xuôi – thơ, đậm chất mộng mơ, phóng túng.
- Thề non nước (1922) – bài thơ nổi tiếng, giàu chất trữ tình, được nhiều thế hệ yêu thích.
- Tô Hoài:
- Dế Mèn phiêu lưu ký (1941) – tác phẩm gắn liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ, kể về hành trình khám phá thế giới của chú dế mèn.
- O chuột (1942) – truyện ngắn thể hiện cái nhìn tinh tế về cuộc sống thường ngày.
- Truyện Tây Bắc (1953) – tập truyện phản ánh cuộc sống và con người vùng cao, giàu chất nhân văn và tinh thần dân tộc.
- Thạch Lam:
- Gió đầu mùa (1937) – tập truyện ngắn đầu tay, viết về những mảnh đời bình dị, gợi không khí ấm áp, thân thương.
- Nắng trong vườn (1938) – tiếp tục khai thác đề tài cuộc sống thường ngày với lối viết nhẹ nhàng, tinh tế.
Khi đọc các tác phẩm này, em cảm nhận được vẻ đẹp mộc mạc, tình yêu sâu đậm với Hà Nội cũng như tâm hồn nhạy cảm của các tác giả. Tản Đà mang đến những vần thơ lãng mạn, phóng khoáng, đánh dấu sự chuyển mình của văn chương Việt Nam. Tô Hoài lại khắc họa cuộc sống dung dị, gần gũi, khiến người đọc thêm yêu mảnh đất Hà Nội qua những chi tiết chân thật. Trong khi đó, Thạch Lam khiến ta rung động bởi nét văn phong nhẹ nhàng, sâu lắng, làm nổi bật sự nhân hậu, tình người trong từng trang viết.
Những tác phẩm này không chỉ góp phần làm giàu thêm nền văn học dân tộc mà còn trở thành niềm tự hào của người dân Hà Nội. Chúng giúp em hiểu hơn về truyền thống văn hóa, lịch sử của Thủ đô, đồng thời nuôi dưỡng tình yêu và ý thức giữ gìn những giá trị quý báu mà cha ông đã dày công vun đắp. Em tin rằng, dù thời gian có trôi qua, những áng văn, vần thơ ấy sẽ mãi trường tồn và tiếp tục truyền cảm hứng cho thế hệ mai sau.